Thần
Thời Gian đêm qua báo mộng cho tôi biết rằng, nếu trong tuần này mà tôi đi học
muộn đến lần thứ ba thì thần sẽ hóa phép biến tôi thành con rùa trong ba ngày.
Tôi vốn chẳng tin chuyện mộng mị, nên cho qua. Buổi sáng mùa đông thường khiến
cho người ta lười dậy sớm. Nhà tôi lại ở gần trường, tôi cứ cố nằm ườn trên
giường thêm một tí. Chuông reo báo bắt đầu giờ học cũng là lúc tôi hớt hải chạy
vào. Thì đã sao? Còn ngày mai, tôi cứ việc ngủ thêm cho khoái. Vì tôi và thằng
cò Nhật Linh đã bí mật vặn kim đồng hồ ở phòng bác thường trực chậm đến nửa
tiếng.
Tôi
tỉnh dậy và hơi ngạc nhiên vì không gian yên tĩnh lạ thường. Chắc là trời sáng
đã lâu, vì thấy mặt trời lên cao, chói chang ngoài cửa kính. Sao không ai gọi
tôi? Tôi định tung chăn ngồi dậy nhưng không thể. Tôi lại cố trở mình để ra khỏi
giường mà không được. Tôi làm sao thế này? Tôi cúi nhìn mình thì... Ôi thôi, tôi
đã hóa thành rùa tự lúc nào! Tôi vùng vẫy, gào khóc, van vỉ thần tha tội cho
tôi. Nhưng thần chẳng thèm đoái hoài. Thôi thế là mình nguy đến nơi rồi. Mình
phải tự cứu mình trước khi thần cứu, cố mãi tôi cũng ra được khỏi giường, chỉ
tội bị rơi từ trên giường xuống thềm gạch một cú khá dau. Tiếp đến là phải lách
mình qua cửa để đi kiếm cái gì ăn, vì bụng cũng đã đói rồi. Mọi chuyện diễn ra
khá suôn sẻ khiến tôi vui lên tí chút. Nhưng khi vào phòng ăn của gia đình thì
tôi mới thật sự thấm thìa tình cảnh khốn khổ của mình. Bụng đói, nhưng thức ăn
của loài người không hợp khẩu vị của tôi lúc này, vả lại, mẹ tôi đã để mọi thứ
quá cao. Vì mới làm loài rùa được mấy tiếng đồng hồ, nên tôi không biết khi đói
thì mình cần đi tìm những thức ăn gì lót dạ. Tôi cố vắt óc nhớ lại những kiến
thức đã được học về môn Sinh vật để tìm lối thoát cho mình. Nhưng vốn là một chú
bé nghịch ngợm và không phải là chăm học cho lắm, tôi làm sao nhớ được cơ chứ!
Tôi lần ra bãi cỏ bên kia đường, gần đấy là một cái hồ rộng, nước không được
sạch lắm, thậm chí, có thể nói là khá bẩn và rất tanh mùi bùn. Nhưng lúc này thì
kén chọn làm gì nữa!
Số
tôi thật không may, khi chỉ còn cách hồ chừng dăm thước thì tôi bị một lũ trẻ đi
học về phát hiện. Một đứa kêu: “A ha! Một chú rùa!”. Thế là cả lũ xúm lại, hoan
hỉ chộp lấy tôi.
Tôi
trở thành tù binh của chúng ba ngày. Ba ngày, như người ta thường ví, thật là
dài đằng đẵng bằng ba năm. Thôi thì đủ mọi trò nghịch tinh để hành hạ. Cực nhất
là lũ trẻ luôn tổ chức trò chạy thi (không phải với thỏ mà với một chú cóc vàng,
sau này tôi mới biết, đó chính là Nhật Linh, bạn cũng bị thần trừng phạt như
tôi). Lúc đầu, tôi muốn cho lũ trẻ thấy rằng, tôi không dễ để chúng sai khiến,
vì chỉ cách đây một ngày thôi, tôi cũng là người như chúng, hơn nữa, còn là một
bậc đàn anh của chúng nữa. Nhưng bọn trẻ dường như không thèm biết tới điều đó.
Có đứa còn dùng roi quất vào mai tôi, bắt chạy thật nhanh trong lúc những đứa
khác hò reo cổ vũ hai “vận động viên” bất đắc dĩ.
Nếm
đủ mọi điều cay đắng, tôi và cóc vàng đều mệt nhoài. Cả hai ứa nước mắt. Dù
không nói ra nhưng trong thâm tâm mỗi đứa đều tự hứa với lòng mình, sau này sẽ
không bao giờ dám lề mề, chậm chạp và đặc biệt không dám nghĩ ra những trò
nghịch ngợm tinh quái nữa. Giữa lúc tôi và cóc vàng đang nhìn nhau xót xa, ân
hận như thế thì bỗng có tiếng mẹ tôi lay gọi: “Nam! Nam ơi! Con mơ thấy gì mà
vật vã dữ vậy?”.
Tôi
tỉnh dậy, bàng hoàng, nước mắt vẫn còn ướt đẫm trên gối. Thì ra, tất cả chỉ là
một giấc mơ.
(Theo
Ôn tập ngữ văn 6 - Nguyễn Văn Long chủ biên)