NỖI
NIỀM CỦA SIÊU NHÂN
Hôm
chủ nhật, cuối tháng, mẹ bảo cả nhà làm cuộc tổng vệ sinh cho nhà cửa ngăn nắp
gọn gàng. Tám giờ ăn sáng xong, cả nhà bắt tay vào việc. Mẹ lau chùi cọ rửa ngăn
bếp, hai anh em tôi dọn dẹp phòng khách và phòng ngủ của mỗi người. Công việc
khá nhiều, nếu không nhanh tay, nếu có khách đến chơi thì thật bất tiện. Phòng
khách đã sạch bóng, đến lượt là lô cốt của mỗi người. Tôi nhìn anh Hai nháy mắt
- “cùng thi đua nhé”. Anh gật đầu. Tôi làm thoăn thoắt như một con thoi. Những
chồng sách vở xiêu vẹo sửa lại ngay ngắn, những vết bẩn trên mặt bàn lau sạch,
áo quần từng chồng vuông vức gọn gàng.
Tôi
thở phào khoan khoái tự khen mình: “Mình cũng khá đấy chứ nhỉ!”. Bỗng tôi nghe
một tiếng rên khe khẽ, yếu ớt. Lắng tai và chăm chú quan sát, tôi nghe thấy
tiếng rên được phát ra dưới chân góc giường. Bò xuống tận nơi tôi lôi ra con
siêu nhân Đại Bàng bị gẫy một chân. Con Đại Bàng thều thào:
-
Cậu quên tôi rồi ư? Tôi là món đồ chơi trong tủ kính mà cậu đã ao ước cách đây
hai năm về trước.
Tôi
cầm Đại Bàng lòng bồi hồi xúc động.
Đại
Bàng thì thầm kể:
Hôm
ấy cậu đi với mẹ vào siêu thị, mua bao nhiêu là đồ nặng trĩu cả hai tay. Lúc đi
qua tủ kính, thoáng nhìn thấy tôi cậu reo lên:
-
Đẹp quá mẹ ơi! Con siêu nhân Đại Bàng này trông thật hùng dũng.
-
Cậu mặc sức tán dương về tôi nhưng mẹ cậu vẫn không đồng ý, cậu đành im lặng
ngoan ngoãn vâng lời, khi hai mẹ con đi ra khỏi siêu thị rồi cậu còn tần ngần
đứng lại nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng. Chính bởi ánh mắt đó mà mẹ cậu đã
thay đổi quyết định, trở lại quầy hàng và lấy tôi ra khỏi tủ kính - Tôi còn nhớ
như in khuôn mặt bừng sáng hạnh phúc của cậu lúc ấy. Cậu hôn lên má mẹ và hôn
lên cả má tôi. Tôi cũng hạnh phúc chẳng kém gì cậu đâu. Suốt trên đường từ siêu
thị về nhà tôi được cậu ôm vào lòng chứ không phải nằm chung với bao thứ đồ đạc
khác trong túi xách to đùng để ở giỏ xe máy. Tôi lấy làm hãnh diện
lắm.
Về
đến nhà ngay lập tức cậu cho tôi làm thủ lĩnh đồ chơi của cậu, được ngồi vào chỗ
oai vệ nhất ngay trên bàn học tập phía góc phải – để mỗi khi học xong một môn
cậu lại cầm tôi lên ngắm nghía chuyện trò. Những lúc bình thường tôi đứng ngắm
cậu ngồi học trông thật dễ thương khuôn mặt trầm tư nghĩ ngợi có vẻ đăm chiêu
lắm, sau đó lại viết liên tục... Tôi dang rộng đôi cánh của mình, sẵn sàng tấn
công những con muỗi nào vo ve dám bén mảng tới gần cậu. Những ngày tiếp theo sau
đó, là những ngày tuyệt vời của tôi. Cậu đã cho tôi tham gia các trận đánh lịch
sử với các siêu nhân người dơi, siêu nhân khủng long, siêu nhân rô bốt, siêu
nhân hình xâm, siêu nhân mình đen... những đối thủ của cậu trong lớp và ở các
nhà hàng xóm. Những trận chiến thường diễn ra trong giờ ra chơi của mỗi buổi
học, và cuối buổi chiều ngày chủ nhật. Tôi đã đem đến cả tới gần chục lần. Cậu
còn nhớ những trận đánh ấy nữa không? Cho tới một ngày tôi bị thương, không phải
là vì đánh nhau trên chiến trường mà lại là... giọng Đại Bàng trầm xuống rưng
rưng...
Hôm
ấy như thường lệ đến giờ ra chơi giữa buổi, cậu lấy tôi ra đặt lên bàn, để chuẩn
bị tham gia cuộc chiến, một cô bạn gái đi ngang với hộp bút trên tay vô ý hất
tung tôi xuống đất - cậu ngớ người chưa kịp nhặt tôi lên thì từ ngoài cửa hai gã
đuổi nhau lao vào trong cửa, một bàn chân thô bạo giẫm lên người tôi - tôi chỉ
kịp nghiêng mình né tránh chỗ hiểm, nhưng cái chân trái thì bị nát bấy ra làm
trăm mảnh.
Than
ôi! Người dũng tướng không chết ở sa trường mà lại chết ở hậu phương với một sự
rất ngớ ngẩn vô lí. Cậu mang tôi về lầm lì suốt cả tuần lễ. Tôi bị gẫy một chân
không còn đánh trận được nữa, cậu cũng thôi không đi chơi những buổi chiều chủ
nhật, những lúc giải lao giữa buổi... Sau một thời gian, cậu thu dọn tất cả đồ
chơi bỏ vào trong hộc tủ, tôi cũng ở yên trong đấy. Cho tới ngày họ hàng gậm
nhấm kéo tới lôi tôi từ trong hộc tủ xuống gầm giường và mắc kẹt mãi tới bây
giờ. Tôi ôm Đại Bàng vào lòng cảm thấy thật ân hận, tự giận mình bởi cái tính vô
tâm. Mình Đại Bàng đầy bụi, tôi tắm rửa cho cậu ta thật sạch sẽ, xong xuôi để
cậu ta lên bàn phía góc phải như thuở nào. Tôi nói với Đại Bàng:
-
Từ nay chúng mình lại bên nhau mãi mãi nhé!. Đại Bàng cười thật tươi.
(Lê
Hoàng Tâm)