MÓN
QUÀ CỦA NGƯỜI LẠ MẶT
Một
hôm lớp học tôi bỗng xôn xao vì một chuyện lạ. Đầu tiên không ai để ý gì cả,
nhưng dần dần mọi việc đã quá rõ. Thằng Tí là người luôn đi học sớm. Điều này lạ
hoắc vì chưa bao giờ nó siêng năng như vậy. Khi đi học, nó còn không thèm gọi
tôi. Nhiều lần lặp lại liên tiếp thế là tôi ráng dậy sớm để đi theo rình nó. Nó
giở trò gì đây, tôi chẳng biết. Nó chỉ cắm cúi đi.
Khi
đến lớp, nó nhảy xổ đến bàn cô giáo nhặt một cái gì đó rồi đi về bàn mình, cầm
cái vật nho nhỏ trong tay, nó cứ cười miết. Hỏi cười cái gì nó cũng không
nói.
Tôi
kể mọi chuyện cho tụi bạn nghe. Thế là cả bọn chúng tôi quyết định sẽ đến sớm
hơn. Nhưng thật không may, khi đến lớp đã thấy nó chễm chệ cười cười, không nói.
Hôm sau tụi tôi đến sớm hơn, vẫn thấy nó ngồi cười cười. Nó luôn đến trước. Mãi
cả tuần sau tôi mới được hân hạnh là người đầu tiên.
Trên
bàn cô giáo là một gói giấy nhỏ. Khi mở ra bên trong có một viên kẹo, chẳng biết
ai đã để ở đây và để khi nào. Tôi vừa lột viên kẹo bỏ vào miệng thì vừa lúc
thằng Tí xông vào.
Tôi
hét to:
-
Tao biết bí mật của mày rồi.
Thằng
Tí bĩu môi:
-
Tao đã ăn được những hai mươi viên.
-
Nhưng ai để lại vậy?
-
Tao không biết.
Giờ
ra chơi tụi bạn bu quanh tôi hỏi:
-
Cái gì vậy?
Tôi
nhìn thằng Tí rồi cười cười. Bọn chúng tức điên lên, hỏi mãi tôi cũng chỉ cười
cười. Làm sao có thể cho bọn chúng biết được điều bí mật ngọt ngào này
được.
Cách
vài hôm, lại thêm một đứa mới biết điều bí mật. Chúng tôi cứ nhìn nhau cười
cười... Rồi dần dần lớp chúng tôi ai cũng biết điều bí mật. Chúng tôi đã phân
công nhiều ổ mai phục, nhưng cuối cùng chẳng thu được kết quả gì. Luôn luôn, vào
sáng sớm trên bàn cô lại xuất hiện một viên kẹo.
Lúc
đầu chúng tôi cứ nghĩ là cô giáo Hà. Nhưng không phải. Cô luôn ra khỏi lớp khi
trong phòng vẫn còn chúng tôi. Vậy thì ai? Nghĩ mãi vẫn không ra.
Một
hôm tôi ngồi lì trong lớp, định ngồi đến sáng để chờ người lạ mặt, nhưng vì đói
bụng quá đành ôm sách về. Rồi tôi chợt nghĩ lại tại sao mình không gởi lại cho
người lạ mặt đó một lá thư. Thế là tôi viết ngay: “gởi người lạ mặt, anh là ai
vậy, có thể cho tôi biết được không?”
Hôm
sau tôi vào lớp sớm, trên bàn vẫn như thường lệ có một viên kẹo gói trong tờ
giấy nhỏ. Không có lá thư trả lời, còn lá thư của tôi thì biến mất. Chứng tỏ
người lạ mặt đã lấy nó đi.
Tôi
suy nghĩ lung tung lắm. Tại sao người lạ mặt không trả lời tôi. Một ý định khác
chợt đến với tôi, tôi sẽ là người lạ mặt. Tại sao không chứ? Tôi cũng làm được
vậy.
Hôm
đó tôi giấu một quả ổi to tướng trong cặp. Đợi tụi bạn đi học về hết, gói nó lại
bằng một tờ báo rồi đề chữ lên: “Tôi - người lạ mặt - có món quà nhỏ tặng người
đến sớm.”
Hôm
sau nghe tụi bạn kháo nhau:
-
Đến hai người lạ mặt. Một người để trái ổi, một người để viên kẹo.
Hôm
sau nữa bỗng xuất hiện ba người lạ mặt, rồi bốn, rồi năm, rồi sáu, rồi bảy...
Bây giờ chúng tôi vỡ lẽ ra rồi. Người lạ mặt đang ở trong lớp. Những buổi đi học
về, đứa này cứ nhìn đứa kia nấn ná không muốn rời lớp. Chúng chính là kẻ lạ
mặt.
Nhưng
người lạ mặt đầu tiên là ai, vẫn không biết.
Nhưng
buổi sáng đi học sớm, chúng tôi những người lạ mặt - người lạ mặt này ăn món của
người lạ mặt kia. Lâu lâu trong món quà kèm theo câu hỏi rất vui. Và chúng tôi
ngầm thỏa thuận những câu hỏi bằng những món quà. Nhưng chúng tôi vẫn ấm ức một
điều, ai là kẻ lạ mặt đầu tiên?
Tôi
kể chuyện này cho bố nghe. Bố nói:
-
Đó mới là điều bí mật. Trong mỗi người bạn của con đều có điều bí mật và một món
quà, đúng chưa? Khi biết món quà của ai ta sẽ yêu người đó, mà không yêu những
người khác. Khi nhận món quà không biết ai gởi, con sẽ yêu tất cả những người
con vừa quen. Vì biết đâu, một trong số họ đã gởi món quà đó, chúng ta không nên
biết người lạ mặt để làm gì, đó cũng là điều hay...
Tôi
đi học và tôi biết, mỗi buổi sáng luôn có một người bạn nào đó, tặng tôi một món
quà. Bạn có thấy điều đó thú vị không? Bạn hãy tưởng tượng đi. Những người xung
quanh ta đều có thể là người lạ mặt. Và tất nhiên trước khi đi học về, bạn hãy
nhớ quên một cái gì đó. Và bạn sẽ thấy, người lạ mặt từ từ xuất hiện thật nhiều
cho đến lúc tất cả chúng ta đều là người lạ mặt.
(Theo
Nguyễn Ngọc Thuần - Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ)