*
Bài làm tham khảo
Đầu
tháng vừa qua, trường em tổ chức cho học sinh di thăm khu di tích Tháp Chàm ở Mỹ
Sơn. Đó là chuyến đi rất vui và thú vị.
Sáu
giờ sáng, tất cả các bạn học sinh khối sáu đã có mặt đông đủ tại trường cùng với
các thầy cô chủ nhiệm của mỗi lớp. Cùng tham dự chuyến tham quan còn có các thầy
cô trong Ban Giám hiệu. Chỉ cần năm phút ra lệnh, sáu chiếc xe ca to đùng đã đầy
ắp các bạn học sinh, ai nấy đều hớn hở, vui vẻ, khuôn mặt không dấu được sự háo
hức hân hoan.
Con
đường đi thật dài, từ Thành phố Đà Nẵng chúng em phải vượt gần bảy chục km mới
tới khu di tích Mỹ Sơn. Khi đến chân núi khu tháp mọi người phải xuống đi xe
chuyên dụng của khu di tích. Loại xe ca quá to, đường bé, dốc không lên được.
Chúng em chia thành từng nhóm nhỏ, mỗi nhóm mười người lên một xe, con đường đi
lên thật ngoằn ngoèo, len dưới rừng cây, hai bên là vách núi, gió thổi dào dạt.
Cách khu di tích không hơn một cây số nữa chúng em phải xuống đi bộ vì xe không
thể lên tới nơi. Ấn tượng đầu tiên của em là khi đặt chân tới Mỹ Sơn là sự hoang
tàn đổ nát thảm nghiêng, hoang vắng. Những đền thờ, những tượng đài những tảng
đá phủ đầy phong rêu nằm im lìm trong không gian u tịch.
Lúc
nãy trên đường vào, đứa nào đứa nấy cười đùa râm ran thế mà giờ đây trở nên im
lặng. Giọng cô thuyết minh trầm trầm giới thiệu.
Đây
là khu đền thờ của người Chăm ngày trước, nó đã có mặt cách đây khoảng 7 thế kỉ.
Qua biến động của thời gian, nó đã bị hoang phế và đổ nát đi gần hết, nay chỉ
còn lại một số ít, nhưng chúng ta vẫn thấy rằng đây là những công trình kiến
trúc vô cùng độc đáo, mà người Chăm đã tạo dựng lên.
Những
đền thờ ở đây được xây dựng rất lạ, theo hình chóp dưới rộng và trên nhỏ dần,
nhỏ dần lại đến lúc kín bưng. Mỗi đền thờ diện tích chỉ khoảng chừng hai mươi
mét vuông được xây bằng gạch. Điều độc đáo là không biết người xưa đã dùng chất
liệu gì để cho các viên gạch chồng xếp lên nhau, mà ngày nay ta nhìn vào không
thể phát hiện ra được, ở những nơi đổ nát người ta đã trùng tu lại, nhưng xem ra
kĩ thuật hiện đại của người nay không bằng kĩ thuật thô sơ của người xưa. Những
lớp gạch trùng tu chỉ sau vài ba tháng đã trở nên hoen ố rêu phong, còn những
lớp gạch cách đây cả gần chục thế kỉ thì vẫn cứ đỏ au như mới.
Chúng
em thơ thẩn đi khắp mọi nơi, những nơi các nhà khảo cổ đang khai quật và trùng
tu lại chỉ đang đứng ngoài chiêm ngưỡng. Đến lúc ra về, cả đoàn ghé vào khu hội
trường để thưởng thức những điệu múa, bài hát của dân tộc Chăm, thật sinh động
và hấp dẫn.
Chia
tay với Mỹ Sơn, lòng em bồi hồi nhớ về một thời quá khứ, tự hào về những gì mà
cha ông đã tạo dựng lên. Khu di tích Mỹ Sơn đã được UNESCO công nhận là di sản
văn hóa thế giới. Khi nó được trùng tu xong sẽ là một địa điểm tham quan hấp dẫn
của khách tham quan trong nước và nước ngoài. Xe đã chạy xa em còn ngoái đầu
nhìn lại những chiếc tháp khuất dần, khuất dần sau những rặng cây.
Mỹ
Sơn ơi! Hẹn ngày gặp lại.